Thường gặp ác mộng vì bố chồng nghiện rượu
Thật đáng sợ vì bố chồng tôi nghiện rượu. Uống xong không vừa ý là ông chửi mọi người, thỉnh thoảng chửi tôi bằng những ngôn từ mà tôi nghĩ không thể nào phát ra từ một người có học thức.
Càng ngày theo thời gian và tuổi tác là con người có những trải nghiệm cho cuộc sống, trải nghiệm của tôi bắt đầu khi lập gia đình. Mọi người vẫn nói rằng trải nghiệm sẽ đem lại những kinh nghiệm quý báu và những điều đáng nhớ trong cuộc sống, nhưng với tôi không muốn có những "trải nghiệm" này. Tôi lớn lên trong một gia đình tri thức, bố mẹ làm công nhân viên chức nhà nước. Tôi sống cùng gia đình trong căn nhà nhỏ, không khang trang tiện nghi nhưng lúc nào cũng ấm cúng, bố mẹ luôn dành cho tôi những điều tốt đẹp nhất, có thể nói tôi như một "công chúa" nhỏ vậy.
Tuổi thơ tôi trôi qua thật êm đềm và hạnh phúc. Cho đến khi gia đình tôi có điều kiện hơn chuyển sang một ngôi nhà khang trang, tiện nghi, có xe hơi. Bố đón bà nội ra ở cùng để chăm đứa em thứ hai của tôi, những mâu thuẫn giữa bà nội và mẹ làm cho ngôi nhà không còn được vui vẻ như trước (mặc dù mẹ tôi là người tuyệt vời và chu đáo). Lúc đó tôi hiểu rằng, cuộc sống sẽ thật sự hạnh phúc khi sống trong một gia đình vui vẻ, mọi người yêu quý nhau, chứ không phải cứ nhà lầu, xe hơi thế là hạnh phúc.
Thời gian đi học đại học tôi sống ở nhà bác, bố mẹ vẫn chu cấp cho tôi những điều kiện tốt nhất để được học hành. Có thể nói so với những người bạn cùng lứa, tôi không phải vất vả lo tìm nhà trọ hay bữa cơm từng ngày. Mặc dù ở với bác rất khắt khe, bị kiểm soát thời gian, nhưng tôi vẫn thầm cảm ơn bác những ngày tháng sống ở đó.
4 năm đại học trôi qua, đến ngày tôi nhận được tấm bằng đại học. Thời gian đó thật hạnh phúc, bởi cũng đúng lúc đó tôi xin ngay được việc làm ở một công ty lớn, so với những bạn bè vừa ra trường đó là niềm mơ ước. Tôi nghĩ mình thật là may mắn, vừa làm việc tôi lại tiếp tục theo học thêm để lấy kinh nghiệm.
Tôi quen anh, một đồng nghiệp trong công ty, ấn tượng trong tôi về anh chả có gì đặc biệt ngoài tính tình hiền lành và vui vẻ, do số phận, chúng tôi tiến tới lập gia đình sau 2 năm gắn bó. Mọi người vẫn khen chúng tôi đẹp đôi bởi anh là người có tài, gia đình không phải khá giá lắm nhưng cơ bản, quan trọng anh rất yêu thương, quan tâm tôi. Tính cách của anh trái ngược với sự trầm tư, hay nghĩ của tôi, bởi lúc nào anh cũng vui vẻ.
Những suy nghĩ về cuộc sống gia đình trước đây, cộng với khoảng thời gian xa nhà, xa bố mẹ khiến tôi nghĩ anh là người mình cần. Lần đầu về nhà anh chơi, thấy bố mẹ, em anh thật hiền hòa, cởi mở, tôi lại nghĩ mình may mắn khi làm dâu gia đình này. Biết điều kiện gia đình anh không bằng gia đình tôi, tuy nhiên điều đó không quan trọng bằng việc tôi sẽ được sống trong gia đình vui vẻ, ấm áp và có anh. Bố mẹ tôi cũng quý anh, chưa một lần phản đối chuyện tình cảm hai đứa, tôi thầm cảm ơn vì điều đó.
Đúng là chẳng ai đoán được chữ ngờ, giờ đây tôi chắng dám nghĩ đến chữ ân hận vì đã lấy anh, bởi chính tôi là người quyết định xa bố mẹ và điều kiện tốt nhất ở dưới nhà mình để cưới anh, cũng bởi cả hai đứa rất yêu nhau. Bố chồng không như những gì tôi thấy trước đây, thật đáng sợ vì ông nghiện rượu. Uống xong không vừa ý là ông chửi mọi người, thỉnh thoảng chửi tôi bằng những ngôn từ mà tôi nghĩ không thể nào phát ra từ một người có học thức và sống trong điều kiện như thế.
Lúc đầu tôi thấy thật sự sốc, thương cho mẹ chồng và anh, rồi dần đến là thông cảm, thất vọng và cho đến giờ không cảm xúc nữa. Hình ảnh bố chồng trong đầu tôi lúc nào cũng thật đáng sợ, nhiều lúc không muốn nhìn vào mặt ông vì nghĩ đến những điều ông đã làm, đang đêm tôi còn ngủ mơ ác mộng về ông. So với nhiều người, tôi nghĩ mình khéo léo trong cách cư xử, nhưng khi đã nghiện rượu rồi họ còn ý thức gì được nữa.
Chả cần nói, tôi buồn lắm, cũng chẳng thể kêu mãi với chồng được, mặc dù lúc nào anh cũng đứng về phía tôi. Chỉ nghĩ đến cuộc sống lâu dài tôi đã thấy ngạt thở và tuyệt vọng, lại sắp sinh em bé, cuộc sống sau này sẽ thế nào? Tôi không muốn con bị nghe những lời như thế. Anh bảo tôi nếu cứ thế này sẽ ra ở riêng, chuyện đâu có dễ thế bởi anh là con trai một, như thế sẽ tai tiếng, mọi người sẽ nói sao? Tất nhiên, bố mẹ tôi không biết chuyện này, tôi giấu bởi nếu biết họ sẽ rất buồn và thương con.
Nhìn thấy bạn bè cùng trang lứa có bố mẹ chồng tốt, tôi thầm ghen tị với họ và trách cho số phận mình. Mọi người nhìn ngoài ai cũng nói tôi sướng, đâu biết tôi rất khổ tâm. Mong các bạn chia sẻ cùng tôi.
Phương